“Đất có lề, quê có thói, cái gì cũng có lệ của nó, phải ráng mà theo. Đừng lo cho đám học trò phải tốn tiền cho mấy cái lệ đó, không thành quan thì cũng thành thầy, mà có quan, có thầy nào nghèo đâu mà lo bò trắng răng.”
Trình luận văn thạc sĩ. Phòng Sau Đại học bảo tự cầm thư mời mang đến để mời các thầy. Tự mang thư đến mời các thầy. Sau khi mời xong, một người bạn hỏi: có mang gì đến biếu thầy không? Khi được biết không biếu các thầy cái gì cả, người bạn giải thích: Phòng Sau Đại học để cho học viên tự mang thư mời đến cho các thầy là để học viên có dịp biếu quà cho thầy, mong cho việc trình luận văn được thuận buồm xuôi gió. Trong lòng lo lắng không ngừng. Đến ngày trình, thầy Chủ tịch Hội đồng khen không tiếc lời. Anh bạn bảo: Nói xạo, lần sau có biếu thì cứ nói, có gì đâu mà phải giấu.
Trình luận án Tiến sĩ. Lần này những người bạn lo lắng hơn nên dặn dò cẩn thận. Hỏi một người đàn anh, anh bảo: làm tiến sĩ hay làm chuyên khoa II để ra làm quan, như vậy thì phải biết điều. Vậy là muốn làm quan thì phải biết điều. Nhưng nếu không muốn làm quan, chỉ lấy cái học vị không thôi thì sao? Ai mà tin được, đi vào con đường đó thì chỉ có để làm quan chứ đâu có ai đi vào đó để chơi. Nghe thấy mà lo, vậy là đi mua quà biếu. Có thầy vui vẻ nhận, có thầy nhíu mày rồi cũng vui vẻ, có thầy còn chọc ghẹo. Thế rồi mọi chuyện cũng qua đi.
Một ngày kia có người đến gõ cửa, mang một túi quà và một thư mời. Vậy là đã thành thầy. Trong lòng thấy vui vui. Từ chối nhận quà, cậu học trò lo lắng quá. An ủi cách nào cũng không được, đành phải nhận để cậu ấy bớt lo. Từ đó cứ nhíu mày rồi vui vẻ.
Tâm sự với anh bạn, anh khuyên: Đất có lề, quê có thói, cái gì cũng có lệ của nó, phải ráng mà theo. Đừng lo cho đám học trò phải tốn tiền cho mấy cái lệ đó, không thành quan thì cũng thành thầy, mà có quan, có thầy nào nghèo đâu mà lo bò trắng răng.
Theo : Trung Dũng