You are currently viewing CON DIỀU CỦA TÔI

CON DIỀU CỦA TÔI

[seasidetms_row data_shortcode_id=”5iq4oghray” data_padding_bottom_mobile_v=”0″ data_padding_top_mobile_v=”0″ data_padding_bottom_mobile_h=”0″ data_padding_top_mobile_h=”0″ data_padding_bottom_tablet=”0″ data_padding_top_tablet=”0″ data_padding_bottom_laptop=”0″ data_padding_top_laptop=”0″ data_padding_bottom_large=”0″ data_padding_top_large=”0″ data_padding_bottom=”50″ data_padding_top=”0″ data_bg_parallax_ratio=”0.5″ data_bg_size=”cover” data_bg_attachment=”scroll” data_bg_repeat=”no-repeat” data_bg_position=”top center” data_color=”default” data_bot_style=”default” data_top_style=”default” data_padding_right=”3″ data_padding_left=”3″ data_width=”boxed”][seasidetms_column data_width=”1/1″ data_shortcode_id=”amyc2ek0d” data_animation_delay=”0″ data_border_style=”default” data_bg_size=”cover” data_bg_attachment=”scroll” data_bg_repeat=”no-repeat” data_bg_position=”top center”][seasidetms_text shortcode_id=”kohe8u7gbn” animation_delay=”0″]

Ngồi phịch xuống ghế, bỏ xấp giấy tờ ngổn ngang trên bàn, đôi mắt anh cứ đăm chiêu nhìn vào ánh đèn vàng bên ngoài cửa sổ, ngoài trời tĩnh lặng như thế, sao trong lòng anh lại rối bời như thể cả thế giới chuẩn bị sụp đổ dưới chân, mà cũng đúng thôi, cuộc sống anh bây giờ chẳng khác gì vực thẳm. Nhìn lại những tờ kết quả còn mới tinh, anh thấy mắt mình nhòe đi từ lúc nào, ừ thì anh bị ung thư gan giai đoạn đầu.

Lúc chiều, khi được bác sĩ báo tin anh không nghĩ mình đủ mạnh mẽ, giữ được bình tĩnh lâu như thế

Anh là một người trẻ tài năng, cánh cửa tương lai đang rộng mở, sắp tới còn bao nhiêu dự án đầy thử thách đang chờ, không lẽ ông trời bắt anh đi sớm vậy sao. Chuông điện thoại vang lên, là Bé Út, đứa em gái mà anh yêu thương nhất, nhấc máy lên, đầu dây bên kia véo von giọng nói cười như thiên thần kéo anh vực dậy: “Hai ơi, Hai về quê thăm Mẹ và em chưa, bây giờ mới xong vụ mùa rồi, Hai về nhe, hai anh em mình lại ra đồng thả diều, con diều bữa trước Hai làm đứt dây rồi, Mẹ mới làm cho Út con diều mới, đợi Hai về rồi mình lại chơi nhe Hai”

[seasidetms_image shortcode_id=”ynixidm4it” align=”center” animation_delay=”0″]6452|http://exson.com.vn/wp-content/uploads/2019/04/canh-dieu.jpg|full[/seasidetms_image]

 

Anh trầm ngâm không nói thành lời, lâu lắm rồi anh không về nhà với Mẹ và Bé Út, cũng lâu lắm rồi anh chẳng có một bữa cơm đúng nghĩa, cuộc sống của anh dường như bị lập trình theo một khuôn khổ có điều kiện, sáng anh đến công ty, trưa lại tranh thủ đi gặp khách hàng, tối về lại lai rai cùng những nhà cung ứng, cơm bữa có bữa không, anh cũng chẳng nhớ từ bao giờ khả năng rượu bia của anh lại lên “đô” như vậy. Lúc nào về đến nhà đồng hồ cũng điểm hơn 01g00 sáng. Anh cười nhếch mép, thầm nghĩ , sống như vậy không bệnh cũng lạ.

Đầu dây bên kia, Bé Út la lên “ Hai ơi, Hai đâu rồi, có nghe Út nói không vậy Hai?

Như bị kéo về thực tại, anh mỉm cười thông báo sáng mai sẽ về chuyến xe sớm nhất, chuẩn bị gác máy thì anh nghe tiếng cười của Út giòn rụm cả góc nhà.

Sáng đó anh đón xe về sớm, cũng gần 1 năm nay anh quên mất nơi mình gọi là Nhà, biết bao dự án níu tay không cho anh có cơ hội về với Mẹ. Trước khi chuẩn bị ăn cơm chiều, Út kéo anh và Mẹ ra ngoài đồng, lôi trong giỏ ra con diều của Mẹ, anh cầm con diều trên tay, nhớ lại lúc nhỏ, Mẹ cũng dắt anh ra đồng như bây giờ, nắm tay chỉ anh giật dây diều, Mẹ nói “ Diều bay xa thì sẽ bay cao, bay gần thì sẽ thấp, bay cao cũng được, bay thấp cũng không sao, miễn sao con đừng buông dây diều, phải biết nương theo hướng gió nghe con”. Vậy mà anh chẳng nhớ lời Mẹ dạy, anh lên Sài Gòn, cũng thả cánh diều ước mơ của mình bay cao trên bầu trời đầy hy vọng nhưng anh lại quên mất không nương theo hướng gió mà cứ cố cho diều bay thật cao, để đến lúc diều chuẩn bị đứt dây mới thấy chới với chẳng biết làm sao.

Anh nhìn Mẹ bật khóc như ngày con thơ bé, trót dại lỡ tay hiếu thắng mà làm đứt dây diều, Anh gào lên như một đứa trẻ “Mẹ ơi, con sắp chết mất rồi, con chẳng biết phải làm gì nữa, con không muốn mọi việc sẽ như thế, Mẹ níu dây diều lại cho con được không hả Mẹ ?”

Mẹ nhìn anh nhưng Bà không khóc, Bà ôm đứa con trẻ dại của mình vào lòng “ Mẹ con mình cùng nhau níu dây diều nha con, cuối con đường cũng còn có Mẹ, mình cùng nhau chiến đấu với bệnh tật, không có gì là quá muộn đâu con à”

Anh ôm Mẹ không nói thành lời, hôm đó trời trong hơn, gió cũng có mùi thơm kỳ lạ, gia đình anh ngồi trên cánh đồng, đó là hình ảnh đẹp nhất mà anh từng thấy . Tối về anh liên hệ với Bác sĩ điều trị, hôm sau về lại Sài Gòn, sẽ bắt đầu hành trình chiến đấu chống lại căn bệnh trong người. Anh tin rằng, chỉ cần anh biết buông bỏ một số việc và trân trọng bản thân hơn thì anh sẽ không lỡ tay mà làm đứt dây diều một lần nào nữa.

Anh thầm nghĩ “ Mẹ ơi, đợi con nhé, rồi con lại về”.

 

Thanh Trúc.

Phòng khám Quốc tế EXSON
722 Sư Vạn Hạnh, P12, Q10.
Điện thoại: 028 38 570 670

[/seasidetms_text][/seasidetms_column][/seasidetms_row]