Thắng, thua hay hòa

Nhưng thắng trận đó thì có ý nghĩa gì, ngoài một chút vỗ về lòng tự ái dân tộc? Cái chính nhất là chúng ta phải nâng đẳng cấp của chúng ta lên, là việc làm cho đối thủ phải kiêng dè chúng ta thật sự.

Đội U19 của chúng ta thi đấu nói chung là rất khởi sắc so với các đàn anh của họ trước đây, xứng đáng với những gì họ được hưởng từ sự quan tâm đầu tư của Bầu Đức và Hoàng Anh Gia Lai.

Tuy nhiên, dù gì thì chúng ta cũng phải công nhận một điều: một mình Bầu Đức không thể một sớm một chiều mà vực dậy nền bóng đá nát be bét với đầy rẫy tiêu cực phản thể thao của nước nhà. Muốn gì thì muốn, U19 cũng vẫn là một đội bóng trực thuộc liên đoàn bóng đá Việt nam, cũng không thể thoát ra khỏi cái vũng lầy thể thao Việt nam.

Cho nên cái ước vọng Wold Cup cũng vẫn chỉ là ước vọng. Chúng ta thua Hàn Quốc, Nhật Bản là chuyện dễ hiểu. Họ thuộc một đẳng cấp khác mà chúng ta còn chưa có thể với tới. U19 là niềm hãnh diện, là niềm hi vọng cho tương lai của bóng đá nước nhà. Chúng ta hi vọng rằng từ cái đội U19 này, bóng đá nước nhà sẽ có những thay đổi, để từ đó, cả nền bóng đá mới đi lên, mới có cơ may cải thiện đẳng cấp của bóng đá Việt nam.

Hồi xưa, khi còn chơi tennis, dù biết mình chơi rất amatuer, nhưng khi có một vị bác sĩ già khoe rằng đã từng tham dự Wimbledon, tỏ vẻ coi thường Việt nam (thực ra là bệnh viện Chợ rẫy) vì chẳng có ai đủ khả năng đánh lại ông ta, tôi đã thắng ông ấy bằng sức mạnh của một người Việt nam. Tương tự, vị bác sĩ trưởng JICA của Nhật, nhiều năm vô địch giải sinh viên Nhật cũng từng là bại tướng khi đấu với tôi trong tư cách một bác sĩ của đội Việt nam.

Dù chiến thắng họ, nhưng tôi rất biết rằng đó là do phong độ nhất thời, đó là do sự kích thích của lòng tự ái dân tộc, nhờ nó mà tôi có thể chơi bằng 200% khả năng, sức mạnh. Tôi biết rằng bình thường thì tôi thua họ, và thực sự thì trong các trận giao hữu mang tính cá nhân, tôi luôn thua vị bác sĩ Nhật, còn với vị bác sĩ người Anh, khi giao hữu vui vẻ tôi cũng thua ông ta khá dễ dàng.

Ngay từ những ngày đầu giải U19 châu Á, huấn luyện viên Trung quốc đã tỏ ra ngạo mạn, khinh thường đội tuyển Việt nam. Cho dù đẳng cấp của bóng đá Trung quốc cao hơn chúng ta rất nhiều, không người dân Việt nam nào không mong muốn đội U19 Việt nam thắng Trung quốc. Và rồi chúng ta hòa 1-1.

Rất nhiều ý kiến, rất nhiều tờ báo cho rằng chúng ta hòa là chúng ta thắng. Tôi không nghĩ như vậy, lòng tự hào dân tộc không cho phép tôi nghĩ như vậy. Tôi cho rằng trong trận đó, chúng ta hòa là chúng ta thua. Bởi vì chúng ta quyết thắng, mà không thắng được có nghĩa là chúng ta thua. Cái thua này phải được khắc ghi để lúc nào đó chúng ta phải thắng, cho dù là thắng bằng phong độ nhất thời, bằng lòng tự hào dân tộc.

Nhưng thắng trận đó thì có ý nghĩa gì, ngoài một chút vỗ về lòng tự ái dân tộc? Cái chính nhất là chúng ta phải nâng đẳng cấp của chúng ta lên, là việc làm cho đối thủ phải kiêng dè chúng ta thật sự. Chứ không phải họ kiêng dè chúng ta như những chú ngựa ô, chỉ thỉnh thoảng mới làm một cú đột biến.

Người viết : TD