http://laodong.com.vn/thu-gui-mot-nguoi/gui-nguoi-bac-sy-ben-ho-lak-292084.bld
Khoảng năm 1991, tôi mua được căn nhà trong một con hẻm nhỏ ở quận 11. Khi nhận nhà xong tôi mới biết đó là vùng ngập nặng. Vậy là phải nâng nền lên cao hơn 1 mét. Không có tiền nên phải tự mình làm. Một anh bạn ở Hà Nội đi công tác, ghé thăm, thấy vậy xông vào phụ. 7, 8 năm rồi không gặp nhau. Tối hôm đó, chúng tôi thức đến hơn 2 giờ sáng để nói chuyện.
Anh bạn tôi tốt nghiệp bác sĩ ở nước ngoài, về làm việc cho Bộ Nông nghiệp, nên thường xuyên phải đi công tác, đến những bệnh viện, trạm xá… của ngành. Sau khi ôn lại những kỉ niệm cũ thời sinh viên, chúng tôi nói về cuộc sống ngày nay của mỗi người. Tôi nói cho anh ấy nghe kế hoạch của mình, từ việc học chuyên môn đến những dự định về kinh tế.
Anh bạn thở dài, rồi buông một câu: “Bác sĩ ở Sài gòn sướng thật”. Anh cho biết có rất nhiều bác sĩ bên ngành nông nghiệp cực kì nghèo, chỉ biết sống vào đồng lương, không có gì khác. Sau này anh bạn tôi chuyển qua Bộ Y tế, chuyên làm các dự án y học cộng đồng, thường xuyên đi vùng sâu, vùng xa. Anh ấy thường kể cho tôi nghe về cuộc sống thiếu thốn của nhân viên y tế ở những vùng đó, tương phản với việc phải làm sao để tiêu hết tiền của dự án. Anh ấy kể về những “mánh lới”, làm sao để cho anh em nhân viên y tế cơ sở có thêm tiền bồi dưỡng khi họ tham dự những buổi tập huấn mà không vi phạm nguyên tắc tài chính, không vi phạm các cam kết của dự án.
Về sau này, anh bạn tôi hay uống rượu, lè nhè. Anh rất ít chăm lo cho gia đình, làm bao nhiêu năm mà chẳng lên chức gì. Nhiều người không ưa anh, cho là anh lập dị và nát rượu. Thường ở vị trí của anh người ta giàu lắm, nhưng anh ấy lại khá nghèo. Cho đến tận trước khi anh ấy mất, cứ mỗi lần gặp, anh ấy lại kể cho tôi những cách thức mà anh ấy lấy được tiền của dự án để chia cho những người tham dự các lớp tập huấn, có lúc nói trong khi tỉnh, lúc lại kể khi đang lè nhè.
Hôm nay, khi đọc bức thư “Gửi người bác sĩ bên hồ Lắc”, cái điệp khúc “hai trăm ngàn” cứ ám ảnh tôi suốt, làm tôi nhớ đến người bạn ngày xưa, nhớ đến cái việc tốt anh ấy làm cho đồng nghiệp, mà không dám kể với ai, chỉ vì mọi người sẽ cho điều đó là điên rồ nếu họ biết được.
Theo : TS. BS Võ Xuân Sơn